Cái tánh mình là hay ngắm vạn sự xung quanh rồi cái nhẩn nha ngẫm nghĩ dẫn sang sự đời, thấy nhiều khi nó biến thành những bài học thấm thía kinh khủng. Mình hay gọi vui đó là những bài ‘pháp’ của mình. Như tối nay nè, cặm cụi gỡ rối cho đống sợi dây đeo cổ, mà ngẫm ngẫm ra được một hồi..., tới năm bài ‘pháp’ luôn ^^
Hồi đó có thời mình mê đeo dây cổ kinh khủng. Vậy là bất cứ thứ gì nặng nặng vô tay mình đều có thể được cột vô mấy cọng chỉ đơn giản rồi đeo lên cổ, nhìn cũng ra style vui vui.
Đeo chỉ đơn giản kiểu này có cái hơi bất tiện là phải treo các ẻm lên các móc áo rời. Lâu nay không đeo, hôm bữa dọn tủ áo, mới thấy các ẻm ngoắc lên sụp xuống trên mấy cái móc áo thấy tội nghiệp. Bèn chắt lưỡi, gom hết, cho mấy ẻm xuống nằm sắp lớp trong cái ngăn đựng các loại chuỗi hạt cổ. Rồi cái bữa rồi muốn mang một sợi, mở ngăn kéo ra thì... hỡi ôi, chúng nó đã máng dính lẫn lộn vào nhau, thành một cục rối nùi.
Mình chỉ thắc mắc, vì sao để yên nó trong ngăn kéo vậy mà tụi nó có thể tự mắc dính vào nhau, gây rối beng hồi nào mà dữ vậy...? Nắm cả nùi chuỗi chỉ ra ngoài, nhìn vô mà không biết phải gỡ làm sao luôn. Cả chục sợi chỉ lớn nhỏ, sợi đen quyện sợi đỏ, quấn tiếp vô chuỗi hạt đỏ khác, rồi mấy sợi chỉ đơn ngũ sắc... Thiệt là ngó mà bắt ngán luôn ^^ Bèn lôi cả cục ra, đặt để đó trên bàn trang điểm. Mà gặp mấy bữa rồi lòng đang buồn bực, vậy là tự nhiên cũng không tài nào có tâm tình gì mà ngồi xuống gỡ gì hết ráo.
Hôm nay đã giải xong phần nào những rối rắm trong công việc, về nhà ngó thấy đám chỉ rối vẫn nằm im trên bàn trang điểm, nghĩ cũng phải có lúc phải gỡ tụi nó ra chớ. Cái là ngồi xuống, tẩn mẩn ngó từng chỗ mối kẹt, nắm đầu này khẽ lay, cầm đầu kia thử gỡ... Cả chục phút mà mấy cọng chỉ cứ máng lắc léo vào nhau không theo một quy luật nào cả! Tự nhiên chép miệng, cảm thán: Cũng may là tâm trạng giờ đủ yên để còn có thể nhẫn nại dò tìm từng cái mối một, lần giỡ từng nút thắt kẹt lại, nha!
Thêm chục phút nữa thì sợi chỉ đeo cổ đầu tiên được bung ra. Hú hồn ^^ Chiếc nào ra được rồi, mình thận trọng... máng nó lên luôn một bên cánh tay trái, kẻo nó lại kẹt lại. Rồi lại tiếp tục hết sức thận trọng, chuyên chú ngồi dò, ngồi gỡ thêm chậm rãi và đầy... chất nhẫn, thì cuối cùng sau... gần nửa tiếng cặm cụi chuyên tâm cùng nhỏ nhẹ, toàn bộ đám sợi đeo cổ rối beng kia đã được gỡ thẳng hoàn toàn!
Khi đám chỉ rối đã được thẳng thớm hoàn toàn thì cũng là lúc... cánh tay bên trái của mình lúc lỉu các cọng dây mắc song song cạnh nhau, thiệt hiền hoà. Tới lúc này đây là đã buồn ngủ ríu mắt luôn rồi nha..., mà cũng ráng nheo nheo ngắm đám ‘thành quả’ của mình chớ. Lòng gật gù, cái tánh hay lý sự của mình bèn tự động ‘rút ra bài học’: thiệt hay nha, lúc lòng đang không an, thì tới cái chuyện vặt vãnh như gỡ đám chỉ rối này cũng đừng mong làm!
Nheo nheo ngắm thêm một hồi nữa..., chợt giật mình nhìn ra một ‘triết lý vụn’ số hai: đám sợi này sẽ chỉ không máng rối vào nhau khi chúng nó được đặt tách nhau ra một khoảng cách nhỏ nhỏ! Nói nôm na, với những sợi chỉ quá mỏng mảnh kia, nhất thiết phải không đặt chúng quá sát vào nhau thì mới giữ được chúng không bị sinh rối!
Chắc nhiều người cười mình, xời, những chuyện giản đơn như vậy mà cũng bày đặt ‘làm lố’, coi như ‘phát hiện’ gì to táy lắm ^^ Nhưng với mình, thì thiệt là vậy đó 🙂 Ta nói có một số chuyện, trước giờ ngắm nó trong tự nhiên không có mối liên hệ gì cũng thấy nó mặc nhiên như vậy. Rồi cái đôi khi có dịp ngắm nó kỹ hơn, đặc biệt khi đặt nó trong một trường ý nghĩa sâu xa hơn, tự nhiên nó trở thành những bài học đáng suy ngẫm nha..., cái đầu cũng sáng ra thêm được một mớ.
Thì chẳng phải ai cũng từng thấy quả táo/ quả mận quả xoài gì đó rơi xuống, mà chỉ có bác Newton mới phát hiện ra trọng luật đó sao, hihi...
Tự nhiên ngồi lan man nghĩ, áp vào cuộc sống con người cũng vậy. Bản thân con người vốn thường mong manh và dễ tổn thương, cho nên muốn duy trì những mối quan hệ thân gần mà không gây ra những ‘mối chỉ rối’, nhất định nên giữ giữa nhau những khoảng cách nhất định! Cái này ông bà xưa của mình có câu hay ghê nè, là dẫu thân gần tới độ nào, nhất thiết phải giữ sự “Tương kính như tân”! Cái khoảng cách nhỏ cần thiết này sẽ làm cho mỗi người uốn lưỡi vài lần trước khi nói, suy nghĩ cẩn trọng trước khi làm, và sẽ cố gắng nghe đủ kỹ để hiểu đúng ý nhau trước khi trả lời nhau.
Như vậy, chỉ qua một việc: cặm cụi ngồi gỡ mớ chỉ rối, nó ra được tới 05 bài ‘pháp’:
- Những việc tưởng nhỏ, chỉ cần không chú ý, nhiều khi sinh rối hồi nào không biết.
- Chỉ khi tâm đủ Tĩnh mới có đủ Nhẫn giải quyết vạn sự.
- Có đủ Nhẫn, việc gì cũng xong.
- Chuyện càng rối càng cần nhẹ nhàng. Mạnh tay bứt dây => hoặc càng rối, hoặc đứt tung, hỏng bét chuyện.
- Khoảng cách là tối cần thiết trong bất kỳ mối quan hệ, dẫu có thân gần đến độ nào.
Lại thấy biết ơn cuộc đời cho mình nhìn ra thêm một nắm pháp giản dị mà đầy ý nghĩa, chỉ từ một việc duy nhất là... ngồi gỡ chỉ rối. Lại thêm một lần nữa nhắc mình chịu khó nhìn cuộc sống cẩn thận, nhiều bài ‘pháp’ thiệt hay đang chờ bạn khám phá và cảm nhận, ngay từ mọi vật quanh bạn đó thôi 🙂
(2019, QH)